Chủ Nhật, 2 tháng 1, 2011

Cảm giác tìm thấy.

Nó giống như kiểu mình đã dằm mưa dãi nắng, lội bộ chừng ngàn cây số. Cố gắng về tới nhà để dự đám cưới, dù nhiều lần thấy mình gục ngã, muốn dừng lại nhưng luôn tự bảo mình phải cố gắng bước tiếp, mọi người sẽ cảm thông và chờ đợi. Rồi khi đã về tới nơi, nhà cửa vắng hoe, buổi tiệc đã không diễn ra, mọi thứ đã được thu xếp lại gọn gẽ, hoa cũng bắt đầu tàn, đồ trang trí cũng được gỡ xuống, những chai rượu cũng bắt đầu vương bụi. Chỉ một mình mình đứng đó, trong cái cảnh ấy. Cảm giác buồn bã xen lẫn thất vọng, hối tiếc ập đến không tài nào đỡ nỗi. Gương mặt hốc hác, ngơ ngáo đầy vẻ buồn tủi, nhìn lơ láo xung quanh. Đôi mắt rũ xuống, buồn não nề, nhưng khô và ráo hoảnh.

Đám cưới đó là của mình.

Nỗi buồn đau, cô độc và tủi nhục dân trào, lúc này cảm giác đau đớn đã bắt đầu ngấm qua từng chân tơ kẽ tóc, qua da, thấm vào trong.

Đắng ngắt!

Khung cảnh đó, ôi trời ơi, dù có là một ngày nắng đẹp thì trong lòng cũng nghẹn ứ một nỗi buồn khôn xiết. Nỗi buồn đó nó không ồn ào, nhưng nó bạo tàn trong sự im lặng đầy chết chóc.

.~.~.~.

Đôi khi cái cảm giác kiểu như vậy chạy thóc qua người, làm mình chếnh choáng và đau nhói. Như một cơn ác mộng không mong tìm thấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét