
Đôi khi niềm tin bỏ mình đi mất biệt.
Mình cũng buồn chán và mệt mỏi, chẳng thiết tha tìm kiếm lại nó.
Đôi bên từ giã chả nói với nhau lời nào...
Hôm kia thấy nó mò về, bất ngờ và cũng chả nói năng chi...
Trên train đi lên city...
Một anh chàng trẻ măng có gương mặt ưa nhìn, đôi mắt sáng, mái tóc vàng bồng bềnh hơi xoăn...
Một gã chừng quá 30, sỡ hữu gương mặt mang chút nét thiểu năng (lúc đó đang trong tình trạng khá thất thần và hoang mang, lo sợ) , đôi mắt vô hồn, trong tay là cây gậy dành cho người khiếm thị, miệng ko ngớt tuông những câu cầu giúp và sợ hãi...
Hai con người xa lạ, khác màu da, khác màu mắt, ko cùng thế hệ...
Cả toa xe, ai làm việc người ấy. Những người bình thường với đầy đủ tứ chi, tai, mắt, miệng, mũi, nhưng dường như lại là những kẻ disabled. Chỉ chàng trai lo lắng, trấn an, hỏi han, hướng dẫn, sẵn lòng giúp đỡ, kể cả phải xuống tại một station dọc đường để giúp một người không quen biết.
Họ đã mang niềm tin trở về...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét