Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2009

Bố- Con

Bo: thực ra việc chung cũng khg khó khăn gì, hồi đó phải làm giả mấy cái phiếu chạy xe, xuất bến
Bo: để dc mua xăng
Bo: lúc đó chỉ mua xăng giá chính thức về bán bớt, giá chợ đen
Bo: phải bỏ thời giờ đi nhận xăng
Bo: lúc đó bố mới ra đời, thật thà
Bo: thấy người ta làm chuyện mờ ám, kiếm tiền bỏ túi riêng hay tính chuyện lường gạt
Bo: cũng nổi nóng nhưng rồi sau đó biết mình khg thể làm gì
Bo: cố giữ cho lòng mình thanh thản là chuyện khó, vì bố còn trẻ mà, hăng tiết vịt
Bo: bố bị đau bao tử cũng một phần vì cái đầu khg yên
Bo: nóng giận làm hại cả tinh thần lẫn thân xác
Bo: may mà bố đã đọc đủ loại sách, Quẳng Gánh Lo Đi mà Vui Sống, Đắc Nhân Tâm...
Bo: còn cố suy nghĩ cuối ngày xem mình đúng sai ở chỗ nào
Bo: bố viết nhật ký khi xét mình
Bo: về sau bố khg còn giờ viết nữa, có gì bố nói với mẹ, dc rồi
Bo: bố với mẹ cũng hay cãi nhau, vì ai cũng cho mình đúng
Bo: mãi sau này bố với mẹ khg còn gây nữa, cũng vì thấy mình khg còn là ngựa non nữa
Bo: già hết rồi
Bo: khg còn thời gian để yêu thương, dại gì giận ghét nhau
Bo: con nguoi ta vậy đó, lúc hết thời giờ rồi mới thấy
Bo: có thể biết trước lâu rồi nhưng thực hiện cái điều mình biết khg phải tuổi nào cũng làm dc
Con: khi bằng tuổi con thì bố làm gì?
Con: bố nghĩ gì?
Bo: lúc đó bố cũng nghĩ là mình chín chắn rồi
Bo: có gia đình, con cái rồi, sống có trách nhiệm hơn
Bo: nhưng lúc đó vẫn chưa bình ổn như bây giờ
Con: con người ta sống có từng giai đoạn, đúng ko bố
Bo: có nhiều điều mình nghĩ và làm tốt nhưng chưa tốt bằng khi đã 40
Con: khi người ta 40 là ng ta chính chắn nhất?
Bo: tùy từng nguoi
Bo: có khi nguoi ta 50 rồi vẫn phạm sai lầm
Con: dạ
Con: sai lầm thì con nghĩ ở độ tuổi nào cũng có thể mắc phải
Con: ít hay nhiều thôi

[trích đoạn cuộc chat chit của 2 bố con]

Thứ Năm, 16 tháng 4, 2009

Người lớn tuổi.

Một người phụ nữ tính tình điềm đạm, đã quá 50, sống một mình trong một căn nhà quá rộng. Cô làm kế toán trong một công ty sản xuất hàng điện tử ở Brisbane. Từ sau khi chia tay người bạn đời của mình, cô cảm thấy quá thừa thải trong căn nhà lớn đó, cô quyết định bán nó đi, thuê một căn nhỏ hơn và cứ sống một mình như thế. Kỳ nghỉ thì tranh thủ đi du lịch...một mình. Rủ rê được người bạn nào đi cùng thì vui, ko thì cô cũng khăn gói lang thang đó đây một mình ênh; qua hầu hết các nước Á Châu. Mới đây cô đi Châu Âu. Lang thang bên đó gần một tháng trời, cũng chỉ một mình...

Tui không hiểu sao con người ta lại cô đơn đến vậy. Sao lại có thể sống như vậy được trong khoảng thời gian dài vài chục năm???

Khi đi vòng quanh khắp nơi như thế, người ta có cảm thấy ấm áp hơn chăng hay càng nhận ra mình quá cô độc trên cái hành tinh đông lúc nhúc này??

Có điều gì khác thôi thúc người ta không ngừng rong ruổi trên những con đường, những chuyến bay đi đến những miền đất mới, những nền văn hoá mới, gặp gỡ những con người mới, ngoài niềm đam mê du lịch và tìm hiểu những điều mới lạ không???

[Kể về một người bạn của mẹ]

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2009

Easter

[Chelsea beach]

Đi dọc bờ biển trong một ngày nắng nhạt, đầy gió. Bỏ lại 3 người với cái lều to đùng...

Bây giờ, nhận ra, trong đầu cứ suy nghĩ, chân cứ lang thang dọc theo bờ biển là nhất. Một mình đi ngược lại biết bao nhiêu cặp, bao nhiêu gia đình với trẻ nhỏ và những con chó xinh xắn lẫn xấu xí. Thấy buồn buồn, thấy trơ trọi, nhưng ko sao, cảm giác cũng thú vị. Nên chân cứ bước. Đầu cứ suy nghĩ. Lúc quay lại thấy một người đang đi tìm mình...
Thương...

Viết cho ngày hôm qua.

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2009

Tiền Easter '09


[Mont Albert, con đường yêu thích.]


Những ngày dài đầy nắng đã qua đi.


Thu về, bẻ lá quăng đầy phố.


Đông cũng thập thò, lấp ló đâu đó, chưa lộ mặt. Chừng đâu hơn tháng nữa nó sẽ chường mặt ra.


Lúc đó thì mình sẽ biến thành củ hành. Sẽ tròn lẵn vì những lớp quần áo quấn quanh người.