Apologize
Mỗi lần nghe lại bài này, tui luôn luôn hình dung ra cái không khí hanh hanh của mùa hè 3 năm trước, mùa hè đầu tiên ở Melb. Những khung cảnh ở khu nhà housing đó không thể nào tách rời khỏi cái không khí đó, bài hát đó và hình ảnh những người bạn đầu tiên ở Melb. Một điều không thể không nhắc tới, cái phòng khách, nơi tui nghe bài này, nơi tui ngồi học bài, nơi tui ngủ trên cái giường xếp trong ghế sofa. Nửa năm.
Study room
Sau đó tui chuyển nhà tới khu khác, xa hơn, xa khu housing đó. Lần này tui có phòng riêng, chứ không phải public cuộc sống của mình trong phòng khách như trước. Thật ra nó nhỏ xíu, chừng 2,5m vuông, agent cho thuê nhà gọi là study room. Nó có hai cửa sổ rất lớn, có cái kệ gỗ rất đẹp, nằm dọc suốt một bức tường. Trần nhà ốp gỗ, loại gỗ có mắt. Những đêm không ngủ, tui hay nằm đếm mắt gỗ, tụi nó đẹp cuốn hút, tui nghĩ vậy. Không thì đếm xem có thất thẩy bao nhiêu miếng gỗ được ghép lại theo chiều ngang, rồi theo chiều dọc, rồi tổng cộng... Sau 7 tháng, tui lại chuyển đi một nơi khác, không còn đếm mắt gỗ trong những đêm thao thức nữa.
While your lips are still red
Trong thời gian sống ở study room, một người bạn gửi cho tui bài này. Tui nhớ tui đã khóc như thế nào vì lời ca của nó. Tui nhạy cảm. Cũng có thể bài hát đánh động làm tui lúc ấy hoang mang lo sợ nụ hôn đầu của mình sẽ trao lúc môi ko còn thắm nữa chăng? Rất may nó đã diễn ra sau đó ít lâu. Nụ hôn đầu tiên ấy.
Kindergarten
Phòng tui ở trước khi về VN nó nằm kế sân sau, nhìn ra thấy sào phơi đồ, vài cái cây và một hàng rào gỗ. Sau hàng rào gỗ là sân sau của một nhà trẻ. Cứ sáng nào không phải dậy sớm đi làm thì y như rằng bị bọn nhóc đánh thức. Đừng hòng ngủ nướng quá 8 giờ sáng! Tụi nhỏ la hét, chạy nhảy, khóc thét hay ca hát. Tụi nó luôn làm tui thấy chộn rộn, vui tươi vì những âm thanh đó. Tui thấy nhớ cái không khí ồn ào náo nhiệt ở nhà mình. Chẳng là trước nhà tui là cái trường tiểu học, cũng ồn ào không kém. Có hôm tui nghe thấy đứa nào đó dộng thùm thụp vào hàng rào gỗ, rồi nghe tiếng mắng của cô giáo, tự dưng lại muốn trèo qua cái hàng rào gỗ chạy chơi với mấy đứa nhỏ.
Noel
Những mùa Noel trải qua ở Melb thật âm thầm, lặng lẽ. Đó là mùa người người quay về nhà, ấm cúng trong tình gia đình, những bộn bề, quay cuồng hằng ngày xếp lại. Tất cả dành trọn cho tụ họp, quay quần, nghỉ ngơi và du chơi, cho nên đường phố vắng như chùa bà Đanh. Những thời khắc đó tui lại nhớ về gia đình tui, nhớ về SG rộn ràng đèn hoa, nhớ những bản nhạc Giáng Sinh quen thuộc, nhớ không khí nô nức ngoài phố Đồng Khởi, Lê Duẩn, Nguyễn Huệ.
Năm nay, đón Noel ở nhà. Tui bỏ qua hết những hẹn hò bạn bè, tiệc tùng, ca hát, đèn sao, hang đá ngoài kia. Tui nằm bẹp trên giường, tận hưởng những cơn ho quặn ruột, kéo dài bất tận.
Thứ Năm, 30 tháng 12, 2010
Thứ Hai, 27 tháng 12, 2010
Thứ Bảy, 18 tháng 12, 2010
Những ngày cuối năm

Hơn 3 năm rồi, kể từ mùa hè đầu tiên lơ ngơ một mình ở một châu lục khác.
Những cảm xúc, không khí, mùi vị, trải nghiệm, những gương mặt, khung cảnh luôn quay về quấn lấy mình vào những ngày cuối năm như vầy.
Năm nay đón Noel ở SG, có gia đình, có thể có bạn bè nữa. Không còn bận túi tụi ở chỗ làm, không còn cảm giác thiếu hụt thời gian, không còn cảnh thở ko ra hơi vì nắng nóng và dòng người trên phố, không còn lo thu xếp để chạy đi dự thánh lễ Giáng Sinh, không còn thèm khát mua một thứ gì đó cho bản thân vào dịp holiday nữa. Vậy đó, vậy mà giờ vẫn thấy buồn buồn, nao nao, thấy trống vắng, thấy nhớ nhung, thấy tủi tủi.
Thôi thì nhất quyết năm sau sẽ không như thế nữa. Nhen.
Năm sau nhất định sẽ đủ đầy, xum vầy, ấm áp. Giọng nói, tiếng cười, nụ hôn dài và cái ôm siết. Ôi chao là thèm!
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)